Xác Sống

Chương: Xác Sống Mở đầu


Xác sống nhiều vô kể, chúng đi thành từng đám với đủ loại trang phục đang mặc lúc chuyện “đó” xảy ra. Nước Mỹ có tầm 300 triệu con người, sau chuyện đó chỉ còn khoảng hơn một % dân số sống sót. Đó là con số tương đối cao chót vót trên thế giới của một quốc gia với phần lớn người dân sở hữu súng đạn hợp pháp. Nhiều nơi trên thế giới, thậm chí toàn bộ dân số chỉ là các xác với vài cục xương tòn ten lê lết. Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày đẹp trời cuối tháng 8. Nhà nhà đi học, người người đi học, trời trong xanh, lá vàng úa báo hiệu một mùa thu sắp tàn và mùa đông sắp đánh sấp mặt lờ, nói chung là đẹp, tác giả bảo đẹp thì nó là đẹp…
Ngày đầu tiên đi học cho mùa mới, lớp đầu tiên của nó bắt đầu từ lúc một giờ chiều. Từ nhà tới trường gần khoảng một tiếng đồng hồ theo đường chim bay, 45 phút theo đường xa lộ với vận tốc 80 cây số một giờ. 8h sang, cái giờ mà nó còn đang say ngủ ke chảy ước gối thì điện thoại kế đầu nằm reng inh ỏi. Trên điện thoại là tên của thằng bạn thân từ thời cấp 3 học chung ngành:
- Mày biết mấy giờ rồi chưa???? 8h rồi kìa, lớp lúc 8h sao đết thấy mày đâu!
Mặt ngái ngủ với giọng điệu thản nhiên an lành tới phát ọe:
- Nay tao mệt, đời buồn chán quá, không còn hứng thú sống nữa, nên thôi mày đi học đi, tao nghĩ đi kiếm việc làm đây…
- Bớ thằng điên, tới đâu rồi? bên kia điện thoại, thằng bạn trả lời với giọng “mày nhờn với anh hả”
- Trên giường -_- tao không đi học đấy! khựa khựa
- Đù đù thằng này dữ, tao méc cô nè -_-
- Nay lớp một giờ mới bắt đầu học mie gì ba, lớp 8h là giành cho mấy đứa mùa này vô đầu tiên….
Tút tút…
Trong long nó thầm nghĩ, ơ đết thế éo nào mà hôm nay nó gan to tày trời cúp máy khi mình đang nói chuyện. Thôi làm thêm phát khò nữa rồi dạy nhúng nước măm măm rồi đi học, ông đây thân còn lo chưa xong.
Mười hai giờ, cái giờ ngủ trưa là chết bỏ cũng được mà nó phải đau khổ mở mắt chép miệng ngóc đầu dậy sau tiếng kêu báo thức của điên thoại. Éc, đậu xanh rau má 12h trưa hả??? tối quên dặn đồng hồ bàn hay sao vậy trời? Nó lập tức bay một phát vô phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt xối nước mấy cái cho thơm tho rồi mặc bộ áo scrub dành cho y khoa, ôm máy tính bay thẳng xuống dưới lầu, thảy hết đồ vô cốp xe rồi ấn nút cho cửa nhà để xe.
hai giây sau nó phải gào thét đờ mờ cờ lờ cái $%^&**((&%$# cửa, đã trễ rồi còn không lên nữa! thế là nó phải kéo dây cho đầu kéo cửa thả dây xích rồi kéo cửa bằng tay, không quên vừa kéo vừa gào thét hỏi thăm sức khỏe ông cố ông sơ nhà thằng họ cửa.
Sau một đống bầy nhầy rắc rối thì nó cũng lao ra được khỏi nhà, 12h30 còn 30 phút để bay, giờ mà bay lên cung trăng chắc cũng bị bắn tốc độ. Đạp hết ga ra xa lộ thì nó mới phát hiện một điều là… sao nay vắng quá? Ơ mà càng tốt đang trễ bắn hết ga, chạy một mạch tới trường, sát bệnh viện để cho sinh viên tiện thực tập. Trường nó nằm lọt thỏm trong khu bệnh viện tổ hợp khổng lồ, ngày xưa nó cũng từ thắc mắc, bệnh viện éo giè mà tập trung hết lại một chỗ, tùm lum bệnh viện đi mém lạt, đường thì có đúng một lằn tới lui cho xe hơi chạy.
Khi gần vào khu tổ hợp, xuất hiện nhiều xe hơn, và điều đầu tiên ập vào mắt nó là một lực lượng lớn, hung hậu với cả chục xe cấp cứu, người chạy hớt hải… ơ đậu mới có khủng bố hay sao mà như cái chợ vậy tời?
Sau khi chen chút, vừa chạy vừa gào rú len lỏi các kiểu thì cũng vô được bãi đậu xe thần thánh, 1h35 xong phim mie rồi kiểu này thì chắc sẽ được ăn chửi trong ngày đâu tiên đi học và xui cả mùa. Chạy như bay vào trường, đạp cửa xong vào thì bị dội ngược lại. ơ đù, trưa không ăn nên thiếu đường hay sao mà hum nay yếu vại ta, *kéo kéo*, đã từ lúc nào mà cửa chính khóa cửa????
Dòm ngó xung quanh, loay hoay kiếm cái thẻ học sinh để quét thẻ an ninh, mở banh mắt dòm vô trong thì đết có ai cả, chả bù với một cái chợ rầm rầm ngoài kia. Móc điện thoại ra gọi thằng bạn, thì nó phát hiện ra một sự thật rụng rời… điện thoại đết có sóng? Thiệt luôn, thiệt tình luôn ôi zời ơi ai xuống đây mà coi sao con xui vậy nè. Chuẩn bị gào rú rủa xả tiếp thì…
Ầm ầm $%^&***(&^%$#@ đờ cờ lờ á á cộng theo hang loạt tiếng huyên náo gào rú như cái sở thú
- Cái đó chết chưa? Mày đập thêm mấy cái nữa thì não phọt ra luôn ý
- Gọi cấp cứu đi, gọi cái éo cầm máu lại lẹ lên rồi khiêng qua bệnh viện
- Còn thằng cạp người thì sao? Ôi đậu miếng thịt trong miệng nó kìa ọe ọe ~~
- Lẹ lên ba tao thấy hình như cái đó đang dãy dãy nè, đè vậy lỡ ẻm tỉnh dậy cạp đít tao sao
- Kẹt máy rồi, gọi cảnh sát không được, được thoại di động thì mất sóng rồi, ai còn sóng không?
Mặt nó ngu ra, gõ gõ cửa. Thằng bạn thân nó là đứa đầu tiên chạy ra mở cửa. mặt mày xanh lè xanh lét như tàu lá chúi gói bánh tét. Trong lòng nó thầm nghĩ, đậu bình thường thực tập máu me vẫy lung tung mà sao nay mặt lại xanh vại cà, thằng nhát cáy.
- Sao giờ này mày mới tới, bà cô với mấy đứa nữa bị cắn kìa, có dây ở đó không?
- Tao đi học mang dây làm gì ba, mà có mang thì cũng cột treo mày lên hehe
- Giỡn cái éo, tao ra lấy xe, vô coi kìa, phụ khiêng bà cô kìaaaaaa…
- Ơ? Đù… Tiếng thằng bạn xa dần, nó lết từ từ vô, vòng qua cái bàn tiếp khách bước vô hành lang thì hỡi ơi, máu tray trét khắp nơi từ trên tường xuông dưới đất. Nguyên bày trong lớp đứa đứng đứa ngồi bò lăn bò lết như đúng rồi, vài đứa thì ngồi ôm đầu bịt mắt khóc thút thít. Vài đứa cứng thì chạy tới chạy lui, nguyên bày bu lại cầm máu cho bà cô đang nằm sải lai sùi bọt … máu, trên cổ và một phần má bị xé toạt ra, máu thịt bầy nhầy như mấy vụ chó cắn nó thấy trong sách. Sát góc tường thằng con trai còn lại trong lớp đang đè lên một đứa nằm úp, trên đầu cắm một cái chân ghế sắt bằng inox sâu hoắm, nếu đầu óc nó lúc bình thường thì sẽ rang nghiên cứu và quan sát xem làm thế éo nào mà có thể cắm được cả cái chân ghế vào đầu như đúng rồi thế…. Cái đứa nằm dưới đó máu me lênh láng và ngạc nhiên là nó vẫn còn đang cựa quậy được với cái chân ghế trên đầu, vâng như đã đề cập tới từ câu trước, nếu đầu óc nó đang lúc bình thường thì sẽ tiếp tục phân tích và quan sát xem làm thế éo nào là lá la vân vân… quay lại chủ đề chính, móng tay “sinh vật” đó thì tróc lỡ ra gần hết đang cào cào lên sàn nhà, mỗi vết cào là một chút ít máu và da lưu lại. Đặc biệt là cái đầu với cái ghế cắm trên đó vẫn đang nhúc nhích kịch liệt và hoang đường 1 cách phi thường, răng đánh vào nhau cạch cạch, từ trên miệng lộ ra nguyên miếng da bự, nếu nhìn kĩ tí thì sao mà nó khớp với cái lỗ sâu hoắm trên má bà cô đang nằm sùi bọt gần đó... Ngó tới đây thì hai chân nó rủn ra, ngả xuống cái rầm… (main chính mà vô dụng vãi đái )
1 khoảng thời gian dài đằng đẳng mà chả biết là bao lâu sao đó. Ai đó đang khuê khuề vào lưng nó, mùi gì thui thúi thum thủm như giày vậy ta?
- Dậy, dậy! đâu móa, chưa gì xỉu rôi ba, dậy lẹ phụ tao khiên coi.
Xác sống!!!! từ đầu tiên nó khi nó hoàn hồn lại và la hét thất thanh. Nó hành động như một cái máy, bò dây đi theo thằng bạn lại chỗ bà cô, đám bạn trong lớp nó băng bà cô lại như xác ướp ai cập, một phần vì run và tay nghề kém thành ra cái đầu bà cô cứ như được đội một cái mũ vãi khồng lồ ngang bằng vai, chừa đc cái miệng và hai hốc mũi để thở, mà cũng khó nhận ra được cái mũi vì một phần nó đã đang nằm trên miệng của cái sinh vật nằm úp trên sàn. Ơ mà hình như sinh vật đó đã từng là ông lao công trong trường thì phải? hàng loạt suy nghĩ chạy bùm bụp trong đầu nó, tay thì phụ thằng bạn khiêng cái chân của và nữa thân người của bà cô trong khi miệng thì nó cứ lẫm bẩm:
- Xác sống…xác sống…. không ngờ là nó có thiệt, xác sống…
- Im, đờ mờ để tao nhớ đường coi, xuống tầng hầm rồi thông qua bệnh viện là lên được phòng cấp cứu. chứ bậy giờ bỏ lên xe rồi ra đường rồi chạy qua bệnh viện thì mới tới chừng nào.
3 nhỏ bạn phía sau đang khiêng một đứa nữa, một đưa khiêng thân la lên:
- Đi đường hầm đi, trường mình đường hầm thông qua bệnh viện mà
nó thì thầm nghĩ ơ sao con nhỏ này nó biết rành thế, chả lẽ nhỏ có sở thích quái dị là đi ngắm xác thỏa thân?
- Chỉ đường đê, ơ mà sao biết hay vại?
- mình đi qua đó lấy mẫu giùm cô hoài nên biết, tới cửa là có băng ca để chuyển qua nhà xác, đặt lên cho đỡ mệt.
Thằng bạn mình như lụm được của rơi mặt mày phấn chấn hãy lên, còn nó thì ừ à cho có lệ rồi lại, trong khi bụng thì kiu rột rột vì đói bụng…
- ừa ừa đi đi, ủa còn hai người bị cắn nữa mà, sau mấy người kia lâu vậy?
nhỏ vừa chỉ đường vừa hỏi ( nhỏ này mà tác giả cho sống lâu chắc là giỏi vờ lờ đây, xác cắn người bập bập, main chính còn lăn đùng ra mà nó thì tỉnh như sò lụa )
- để mình quay lại nói mấy bạn đợi mình tí.
Bạn nữ khiêng cuối liền xung phong, đây là 1 trong những bài học đầu tiên mà nam chính được học để sống sót là đừng nhiều chuyện và đi đâu cũng nên rủ thêm mấy đứa để mà còn chạy, lỡ chạy không kịp thì đạp bà đứa gần mình nhất xuống rồi leo qua nó, hang đêm sẽ tưởng nhớ và cảm tạ nó đã hi sinh anh dung để main chính được tiếp tục và lão tác còn có cái để viết.
- khiêng lại cửa đi rồi tụi mình ngồi nghỉ rồi đợi luôn.
Thằng bạn anh dũng vờ cờ lờ tháo vác tỉnh rụi chỉ tay gần cửa. Lúc này não mình mới từ từ khời động lại, nãy nó nói lấy xe đẩy ở đâu cơ chứ? Cái gì xác xác? Đang suy nghĩ thì bà cô cử động nhẹ, hai tay quơ qua quơ lại. Lúc này thì bà cô bắt đầu “xột xoạt”, mie ông khiêng đã mệt rồi còn cựa quậy, tao trượt tay thả phát, nhẹ thì chấn thương sọ khỉ nặng thì ngắm gà khỏa thân nhé.
- cô ơi đừng cử động mạnh, tụi con khiêng cô qua phòng cấp cứu.
giọng tỏ vẻ quan tâm và “nice” nhất có thể của nó, lúc này bả lại cử động mạnh hơn, hai tay quơ trúng áo mình kéo thật mạnh, miệng cô cạp vào lớp băng dày. Như 1 cơn gió thổi qua, não kêu cái “keng”, giống như là máu nó đã cuối cùng lên não sau khi bị sốc, xác sống, đâu xanh rau má xác sống! lúc này thằng bạn thân nó cũng giật thót người như nghĩ ra được “xác sống” là như thế nào. Ánh mắt hai thằng chạm nhau như hai người khác phái với một tình yêu sét đánh rồi cùng nhau nhìn xuống sàn nơi bà cô đang cục cựa. chưa kịp há họng ra bảo chạy, thì từ đằng phía sau, nơi mà nhỏ bạn mới bò đi kêu mấy đứa còn lại, thì hàng loạt tiếng la hét thất thanh, âm thanh đổ bể tiếng bước chân dồn dập vọng lại.
- chạy! thằng bạn kéo tay hai con nhỏ bạn gần đó, la lên một cách điên cuồng
- bỏ lại bỏ lại, chạy tới cửa
lúc thằng bạn bảo chạy thì nó bay tới cửa bằng tốc độ nhanh nhất mà chính nó cũng không biết là nó có thể chạy nhanh tới vậy, đạp bung cửa sắt ra, tiếng chuông báo động vang lên vì cửa chưa được quét thẻ, nó chạy một mạch tới cuối hành lang, bất ngờ trong đầu nó lóe lên một suy nghĩ khác, một suy nghĩ đáng sợ tới run cả chân đang chạy, như đã quá muộn. Nó quét thẻ rồi mở cửa ra, 3 đứa kia theo sát nút, liếc qua thấy ánh mắt nó đỏ lên một cách đáng sợ.
Nó đóng ập cánh cửa lại thì một bàn tay máu me thò vào nhanh như chớp túm lấy tóc nhỏ bạn nó khi vừa chay ngang qua. Nó lấy hết sức ở ngay khoảnh khắc đó ập lại, đồng lấy tay quét cái thẻ an ninh một cái. một tiếng la chói tai, tiếng xương gãy ngọt xớt. Cửa an ninh tự động khóa, cắt luôn bàn tay máu me của ai đó. Nó quay lại nhìn vào miếng kiếng xuyên thấu của cửa, phía bên kia cánh cửa là khuôn mặt nữa băng bó nữa thịt bầy nhầy máu me của bà cô đang đập vào cánh cửa. gần đó là mấy đứa bạn của nó khi còn ngoài hành lang đã chạy không kịp đang nằm dãy dụa trên sàn, xác sống đang xé banh cái bụng, moi ruột ra hết bên ngoài và gặm nhắm ngon lành.
Trong lúc mọi người còn đang bành hoàng và coi phim người thật việc thật, à không xác thật máu thật thì cái suy nghĩ khủng khiếp đó của nó đang chiếm trọn cái não đang thiếu đường do nhịn ăn sang của nó. Xác sống, bệnh viện, nhà xác…
Lời tác giả: lần đầu viết, kính mong quý vị gần xa cho mình nhận xét để có động lực gõ phím! Chân thành cảm ơn


Đăng bởi: